Hằng năm Giáo Hội Công giáo mừng kính trọng thể lễ Mình Máu Thánh Chúa Giêsu Kitô. Vào ngày lễ trọng này các xứ đạo, ít là bên Âu Châu, có truyền thống đạo đức sống đức tin từ hằng thế kỷ nay, rước kiệu Mình Thánh Chúa qua các con đường trong xứ đạo hay trong thành phố.
Tấm Bánh Thánh Thể Mình Thánh Chúa Kitô là trung tâm điểm của cuộc rước kiệu ngày lễ trọng đại đi qua các ngả đường phố đời sống trong xứ đạo, trong làng khu xóm, nơi con người sinh sống.
Tấm Bánh Thánh Thể nhắc nhớ đến hình ảnh của ăn lương thức nuôi sống đời sống con người.
Ngày xưa dân Do Thái trên đường trở về quê hương đất nước Thiên Chúa hứa ban cho, từ đất Aicập trở về nước Do Thái, như Kinh thánh thuật lại, họ lâm vào hoàn cảnh đói khát. Vì lương thực mang theo đã cạn kiệt. Nhưng Thiên Chúa đã ra tay cứu giúp họ trong cơn nguy khốn. Ngài đã làm phép lạ cho Manna1 như bánh từ trời mưa xuống làm lương thực dưa thừa nuôi sống họ.
“Nhà Ít-ra-en đặt tên cho vật ấy là man-na. Nó giống như hạt ngò, màu trắng và mùi vị tựa bánh tráng tẩm mật ong”. (XH 16,31)
Manna đã trở thành lương thực cho họ có đủ sức lực sống còn, để đi băng vượt qua rừng núi sa mạc về đến quê hương đất Thiên Chúa hứa ban cho họ.
Và Thánh tiên tri Mose sau khi vượt qua đoạn đường hành trình suốt 40 năm trong sa mạc về đến ngưỡng cửa miền đất quê hương Thiên Chúa hứa ban cho, đã nói những lời từ gĩa dân Do Thái, và cùng căn dặn họ luôn phải nhớ đến với lòng biết ơn tôn kính tấm bánh Manna, lương thực nuôi sống do Thiên Chúa từ trời ban xuống cho.
"Các ngươi hãy nhớ Chúa là Thiên Chúa các ngươi, Ðấng đã dẫn đưa các ngươi ra khỏi đất Ai-cập, khỏi cảnh nô lệ. Và Người là Ðấng đã dẫn các ngươi vào nơi hoang địa mênh mông và kinh khủng có nhiều rắn hổ lửa, bò cạp, rắn lục, và không có một giọt nước nào; Người đã khiến nước từ tảng đá cứng rắn vọt ra. Trong hoang địa, Người đã nuôi các ngươi bằng manna mà cha ông các ngươi chưa từng biết tới". (Sách dân số 8, 2).
Hình ảnh dân Do Thái ngày xưa vượt đường trường sa mạc, sống trải qua những ngày tháng năm phải dựng lều lên, gỡ lều xuống đi tiếp và rồi lại dựng lại làm nhà trú ngụ mỗi khi tới chỗ dừng chân. Họ phải chịu đựng nắng nóng khô cằn ban ngày, và ban đêm gía lạnh. Họ phải sống tiết kiệm nước cũng như lương thực ngày càng ít đi. Họ đã than phiền trách móc Mose, trách móc Thiên Chúa, và muốn quay trở lại đất Ai Cập, nơi họ có nước uống, có lương thực ăn no đủ, dù có phải sống cảnh đời nô lệ cho người Ai Cập!
Nhưng họ cũng nhớ đến những dấu chỉ biến cố trên đường trở về quê hương cho được thoát khỏi cảnh nô lệ là Thiên Chúa không bỏ rơi họ một mình. Ngài luôn hằng cùng đồng hành ra tay che chở cứu giúp họ trong mọi hoàn cảnh: Ban ngày có cột mây dẫn đường đi trước. Ban đêm một cột lửa xuất hiện soi đường cho nhìn thấy lối đi.
Trong sa mạc hoang vu khô cằn không có cây cỏ mọc lên, không có lương thực. Nhưng Thiên Chúa đã làm phép lạ cho nước vọt lên từ lòng đất từ tảng đá cho nhu cầu đời sống, và cho mưa Manna từ trời xuống làm lương thực cho ăn no đủ.
Nhớ đến toàn thể con đường hành trình như thế không có nghĩa chỉ toàn kinh nghiệm về biến cố tiêu cực,nhưng còn cả những điều tích cực đã trợ giúp dân Do Thái ngày xưa trên đường vượt qua sa mạc hoang vu phải đối diện những thử thách khó khăn nặng nề cùng lâu dài.
Như thế có thể nghiệm ra được rằng họ, dân Do Thái, như Kinh thánh thuật lại, đã sống kinh qua và học hỏi rất nhiều điều qúy báu trong thời gian sống trong sa mạc như là thời gian thử thách về sự kiên nhẫn, về lòng trung thành lòng khiêm nhượng với Thiên Chúa, trong đời sống mà Thiên Chúa đặt ra cho họ.
Bánh Manna trong sa mạc ngày xưa đã bảo đảm giúp dân Do Thái có được sức lực sự sống còn, để vượt qua những khó khăn thử thách trong đời sống trên đường đi về quê hươmg.
Đời sống con người xưa nay trên trần gian không chỉ là một giai đoạn của sự sống còn nhờ có lương thực nước uống, nhưng như Tiên tri Mose đã có xác tín sâu xa hơn:
“3Người đã bắt anh (em) phải cùng cực, phải đói, rồi đã cho anh (em) ăn man-na là của ăn anh (em) chưa từng biết và cha ông anh (em) cũng chưa từng biết, ngõ hầu làm cho anh (em) nhận biết rằng người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn sống nhờ mọi lời miệng ĐỨC CHÚA phán ra.” (Sách dân số 8, 3).
Chúa Giêsu Kitô trong sa mạc hoang điạ bên nước Do Thái cũng đã nói với qủy cám dỗ, khi chúng thử thách bảo Người hãy làm cho đá hóa ra bánh mà ăn cho khỏi bị đói:
“Người ta sống không nguyên chỉ bởi cơm bánh, nhưng còn nhờ những lời do Thiên Chúa phán ra nữa!” (Mt 4,4).
Đời sống ngày càng có nhiều phát triển về mọi khía cạnh, mà khía cạnh phúc lợi lương thực ngày càng sung túc dư đủ, nhất là ở những xã hội đất nước có đời sống văn minh thịnh vượng.
Nhưng câu tâm niệm ”Con người sống không chỉ riêng một mình nhờ cơm bánh.” có thể suy nghiệm thêm mở rộng ra được rằng: Con người chết riêng một mình bên nơi cơm bánh!
Phải, không chỉ cần lương thực cơm bánh cho bao tử, cho gân cốt. Nhưng cả tâm hồn tinh thần cũng đói khát cần lương thực nữa: tình yêu thương, niềm hy vọng, niềm vui hạnh phúc, được công nhận tôn trọng, và ý nghĩa cho đời sống.
Tấm Bánh Thánh Thể Chúa Giêsu là lương thực thần linh cho đời sống tâm hồn tinh thần đức tin người tín hữu Chúa Kitô trên con đường sa mạc hoang vu có nhiều thử thách cám dỗ đời sống trần gian.
Lm. Daminh Nguyễn ngọc Long