100. Chúa Kitô đã chịu chết cho mọi người, nhưng thử hỏi đã có mấy người thực sự chết cho một mình Chúa?

99. Khi thấy các Tông đồ khác bỏ trốn, Thánh Gioan vẫn đứng lì dưới chân Thánh gía, vì nhìn lên còn thấy Chúa, nhìn ngang còn thấy Mẹ (Ga 19,25-27).

98. Thánh Phero muốn cắm lều trên núi Tabor, nhưng lại chạy trốn trên núi Sọ: ý loài người. Chúa Giêsu trái lại không muốn cắm lều trên núi Tabor, nhưng lại muốn cắm lều trên núi Sọ: ý Thiên Chúa.

97. Nhờ cây Thánh gía sự chết đã biến thành sự sống, đau khổ đã biến thành vinh quang, nô lệ đã được giải phóng. Sự biến đổi này chỉ Thiên Chúa mới làm được.

96. Trong lúc bị treo trên cây Thánh gía, người ta thách thức: Nếu Ðúc Kitô xuống khỏi cây Thánh gía, người ta sẽ tin. Phải chi Ngài xuống khỏi cây Thánh gía thì có lợi hơn nhiều, chúng ta nghĩ vậy. Nhưng ngài vẫn không xuống vì cái lợi của ta không giống cái lợi của Ngài.

95. Thánh giá của mình thường nặng hơn thánh gía của anh chị em. Vác giùm thánh gía cho anh chị em nặng nhọc hơn vác giùm thánh gía cho Chúa, khi coi Chúa và anh chị em nhẹ hơn chính mình.

94. Như hai môn đệ trên đường Emmaus: đồng hành thôi chưa đủ, còn phải đồng bàn thì mới nhận ra Chúa (Lc 24,13-35)

93. Như người nghệ sĩ yêu thương tác phẩm mình, Thượng Ðế cũng yêu thương mọi người, vì mỗi người đều là tác phẩm độc đáo do Ngài dựng nên.

92. Thượng Ðế là tình yêu. Ngài chỉ chết khi tình yêu cũng chết trên trần gian. Vì thế, bao lâu con người còn một chút khả năng rung cảm với tình yêu, thì đừng vội nói” Thiên Chúa đã chết rồi”.

91. Nếu Ðức Kitô dùng một cách khác, mà không dùng cách tử nạn để cưú chuộc nhân loại, chúng ta sẽ khó lòng chịu đựng nổi đau khổ ở đời này. Ta chịu đựng được đau khổ, vì thấy rằng Thiên Chúa còn đau khổ hơn ta. Ngài chọn đau khổ để nâng đỡ ta khi ta đau khổ.

90. Thiên Chúa nhân đạo tới nỗi mỗi ngày Ngài đều chấp nhận cho ta làm lại cuộc đời.

89. Thượng Ðế dựng nên con người rất cá biệt. Nhưng con người vẫn thích xếp loại lẫn nhau.

88. Tình thương của Thượng đế như mạt trời, lúc nào cũng chói chang. Ðịnh mệnh con người ành hưởng trên nhau lại xoay vần trái đất.Vì thế mới có ngày có đêm, có hạnh phúc có đau khổ. Vô phúc nhất là những người sống ở hai địa cực, nhưng họ vẫn còn sáu tháng ngày và sáu tháng đêm. Hạnh phúc và đau khổ bổ túc cho nhau, tạo nên ý nghĩa cuộc đời.

87. Tuổi thanh xuân là một dấu gạch nối rất nhỏ nối liền hai chữ tuổi thơ và tuổi gìa, nên những người cẩu thả sẽ bỏ qua mà không viết lên trang giấy của đời mình.

86. Loài người có thể giới hạn mọi thứ tự do của đồng loại mình, nhưng không thể “đắp đập” trong tư tưởng của họ., vì nó là dòng thác cả “ bắt nguồn” từ đỉnh cao Thượng Ðế.

85. Thượng Ðế tạo dựng mỗi người một bộ mặt, không ai giống ai, không ai phải để cho cảnh sát dễ làm việc, nhưng là để cho Thượng Ðế dễ nhận diện từng người mà yêu thương không lẫn lộn. Ngoài ra, còn để chứng minh mỗi người là một tác phẩm bản chính, riêng lẻ và độc đáo do bàn tay Ngài tác tạo, không phải là hậu qủa ngẫu nhiên và hàng loạt của máy móc vô hồn.

84. Càng văn minh con người càng trở nên lạnh nhạt. Trong xưởng thợ người ta lệ thuộc máy móc hoặc máy móc qúa ồn ào, không thể nói chuyện với nhau. Về đến nhá, đầu óc mệt nhoài, người ta có bao nhiêu phương tuiện giải trí và thấy cần ( hoặc không còn!) gì để nói với nhau. Mỗi người là một thế giới riêng tư. Kỹ thuật đã cướp hết những lời nói yêu thương khiến người ta luôn cảm thấy cô đơn trống vắng, vì con người vốn là “ một con vật có xã hội tính”.

83. Thiên Chúa đã tạo dựng muôn loài, nhưng mỗi loài lại có nhiều loại. Chim thì có chim sẻ, chim sáo, chim câu, chim đại bàng… Sự đa dạng này là những mầu sắc khác nhau của một bức tranh toàn thể. Con người khi sưu tầm cũng tìm nhiều thứ khác nhau càng tốt, càng vui, càng thú. Người ta cũng thích ngắm nhìn một vườn hoa nhiều loại, thích nuôi chó nhiều giống… Nhưng lại khó chấp nhận người khác chủng tộc, khác mầu da với mình. Tạo sao? Phải chăng việc sáng tạo loài người với nhiều dòng giống khác nhau, với nhiều mầu da khác nhau là một lầm lỗi của Thượng Ðế giữa những tạo dựng khác loại trong muôn vật ? Nếu Thượng Ðế không lầm lỗi thì con người đã lầm lỗi, khi kỳ thị hoặc cư xử khác biệt với những người khác dòng giống, khác mầu da với mình. Sự đối xử như vậy ngược hẳn với bản tính mà Thiên Chúa, Ðấng tạo dựng muôn loài đã đặt trong lòng họ.

82. Muốn có cây tràm hay cây thông thật thẳng, người ta phải trồng rất dầy. Chúng đua nhau mà mọc, nên cây thẳng tuốt và vươn cao. Nếu trồng rời rạc, vừa tốn đất, cây vừa không thẳng vì chỉ lo phát triển cành lá. Con người cũng vậy. Nếu đoàn kết, dựa vào nhau mà sống, sẽ vươn cao. Thế giới sẽ đi về đâu, khi con người ngày nay suy tôn cá nhân, suy tôn tụ do cá nhân, cỗ võ lối sống cá nhân và coi đó là nếp sống “ văn minh”?

81. Cũng một người, nhưng khi còn trẻ thì mong thời gian tới; khi đã gìa lại sợ thời gian qua. Thượng Ðế cũng chẳng chiều lòng nổi một người.

 

Lm. Giuse Vũ Xuân Huyên

 

Niềm hy vọng là hạt giống tốt, chưa phải là cây. Hạt giống thường nhỏ. Hãy chọn hy vọng nhỏ mà gieo. Lớn qúa là cao vọng: khó mọc, hay ảo vọng: thối mầm

JSN Boot template designed by JoomlaShine.com

Today 153

Yesterday 546

Week 1663

Month 10116

All 309499

Currently are 92 guests and no members online

Kubik-Rubik Joomla! Extensions